Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

GCHĐHĐS - Chương 9


Chương 9
"Này. . ."




Nhìn dung nhan xinh đẹp của Vương Ngự Phong gần ngay trước mắt, hết lần này tới lần khác gắp cái món mà hắn ghét nhất, hắn cảm giác được nếu như không phải lão thiên gia đang đùa hắn, thì chính là hắn hôm nay xui xẻo.




"Tin tưởng ta, ăn cái này rất tốt, sẽ không đắng đâu, mở miệng ra. . . Ah~"




Bịch!




Vương Ngự Phong lúc này như là đang đối xử với một tiểu hài tử, làm cho Tiểu An tử chịu không được mà té xỉu.




Bởi vì không thể tin được có người như Vương Ngự Phong dám xem Hoàng thượng như một tiểu hài tử.




"Ah! Tiểu An tử sao lại té xỉu vậy?"




"Ách. . . Ta nghĩ chắc là do ăn nhiều quá, ta đưa hắn đi tìm Thái thái y đây. . ."




Mặc dù Vương Duẫn Sâm kỳ thật rất muốn lưu lại, xem Tôn Dật Thiên đối mặt với hành động của Vương Ngự Phong như thế nào.




Bất quá ánh mắt Tôn Dật Thiên mới vừa rồi như muốn hắn đưa Tiểu An tử ra ngoài, thân là thuộc hạ, cũng chỉ biết cam nguyện đưa Tiểu An tử đi, cùng lắm khi trở về hỏi Tôn Dật Thiên kết quả như thế nào.




". . . Hai người bọn họ sao lại đi nhanh như vậy chứ?"




Chỉ thấy trong nháy mắt, không thấy bóng dáng Tiểu An tử và Vương Duẫn Sâm đâu.




"Ai biết ~!"




Tỏ vẻ không biết gì nhún nhún vai, Vương Ngự Phong vẫn gắp miếng khổ qua đưa đến trước mặt Tôn Dật Thiên nhưng hắn vẫn cứ ngây ra.




". . . Hoàng thượng, sao còn chưa ăn?"




Quay lại chú ý, nhưng lại phát hiện miếng khổ qua vẫn còn trên đũa, mi nhíu lại, miệng cong cong, điệu bộ đáng yêu làm cho Tôn Dật Thiên biết bao cảm động, điều đó là đương nhiên rồi! Nếu như Vương Ngự Phong giờ phút này trên tay không gắp khổ qua nhất quyết bắt hắn ăn thì tốt biết mấy.




"Nhưng mà. . . Trẫm không thích khổ qua. . ."




"Không được! Sao lại có thể kiêng ăn! Ngươi là Hoàng thượng nha! Muốn trị quốc tốt thì thân thể phải khỏe mạnh ah!"




"..." Nhưng mà thế nhân sẽ không cần Trẫm ăn khổ qua đâu!




Vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên cũng không  phát hiện, giờ phút này hắn đang trưng ra vẻ mặt vô tội, vốn là tự nhiên hiện ra trước mặt y.




"Nếu không. . . Ta ăn một nửa ngươi ăn một nửa, như vậy được chứ?"




Ngây thơ tưởng rằng đó là một cách xử lý, lại không nghĩ rằng chỉ có miếng khổ qua, đâu phải phân chia công bằng như vậy?




Việc này nếu như truyền ra, người ta không cười cho mới là lạ.




". . . Nhưng mà. . ."




"Ta mặc kệ! Dù sao thì ta ăn một nửa ngươi ăn một nửa. . ."




Vương Ngự Phong tựa hồ hoàn toàn không nhớ chính mình đang ở hoàng cung, cũng đã quên người trước mắt là Đương kim Hoàng thượng, ở nhà vốn đã được dưỡng ra thành một tiểu hài tử cá tính không biết cái gì gọi là thu liễm.




". . . Ngươi xem! Tin tưởng ta! Khổ qua này tuyệt đối không khó ăn tí nào . . ."




Sau khi ăn trước một miếng, đem miếng còn lại đưa đến miệng Tôn Dật Thiên.




Chỉ có thể nói là may mắn khi Tiểu An tử giờ phút này không có ở đây, nếu không sẽ bị Vương Ngự Phong hù dọa đến sùi bọt mép.




"..."




Nhìn Vương Ngự Phong ăn một nửa miếng khổ qua, vừa nhìn đôi mắt to tràn ngập chờ mong của y nhìn chăm chú đến mình, Tôn Dật Thiên dù không muốn cũng phải há mồm, đành ăn nửa miếng khổ qua còn lại.




"Như thế nào? Ngon chứ?"




Mặc dù Vương Ngự Phong bảo là ngon, nhưng y cũng không quên rằng khẩu vị mỗi người  không giống nhau, hơn nữa, nhìn Tôn Dật Thiên vì y mà mặt mày nhăn nhó cố gắng ăn, có thể thấy được hắn ghét khổ qua ghét khổ qua đến nhường nào!




Chậm rãi ăn nửa miếng khổ qua, tưởng rằng khi ăn sẽ đắng lắm, không nghĩ khi cắn, trong miệng liền đầy nước khổ qua, mùi vị cũng không dở tí nào, so với lúc bé lần đầu ăn thì tốt hơn nhiều.




". . . Uh, ăn ngon ah!"




"Đúng không! Đấy, ăn nữa đi!"




Nhìn vẻ mặt Tôn Dật Thiên nguyên bổn đang nhăn nhó giờ đã có vẻ thoải mái hơn, Vương Ngự Phong tươi cười đầy mặt  lại gắp một miếng cho hắn.




"Uh, đây là lần đầu tiên Trẫm ăn khổ qua mà thấy ngon như vậy, Trẫm thấy mùi vị khổ qua lúc trước rất khó ăn!"




Không chút do dự há mồm ăn miếng khổ qua thứ hai Vương Ngự Phong gắp cho, bất giác nói ra nguyên nhân vì sao hắn ghét khổ qua  .




"Đương nhiên rồi! Khổ qua mùi vị không giống với thức ăn khác, có thể là khi Hoàng thượng ăn,  nó được nấu không ngon! Những ngự trù có thể nấu khổ qua ngon như vậy cũng không nhiều đâu!"




". . . Ngự trù? . . . Không phải đâu! Trẫm khi còn bé ăn chính là ăn đồ Mẫu hậu nấu, Trẫm còn nhớ rõ khi đó ăn xong hạ nhân tất cả đều đau bụng ba ngày, Trẫm chỉ là bị bắt ăn. . . Sau đó Phụ hoàng nói dù sao cũng không được cho Mẫu hậu xuống bếp lần nữa. . ."




Rất tự nhiên đem chuyện lúc nhỏ nói ra, hoàn toàn không xem Vương Ngự Phong như ngoại nhân.




"Ách. . . Nguyên. . . Nguyên lai là Thái hậu nấu ah! Vậy. . . Xem như ta chưa nói gì đi"




Xem ra đối với Vương Ngự Phong mà nói, lực uy hiếp của Thái hậu khá lớn.




Nhìn thấy Vương Ngự Phong phản ứng lo lắng như thế trông rất đáng yêu, làm cho Tôn Dật Thiên vui vẻ nhếch miệng cười nói:




"Ha ha ~ nhìn ngươi lo lắng kìa . . ."




"Ôi…hì hì. . ."




Nhìn thấy Tôn Dật Thiên vui vẻ tươi cười, làm cho Vương Ngự Phong không có ý tứ gãi gãi đầu.




"Không nói chuyện nữa, nào, chúng ta ăn cơm trước đi!"




Căn bản là không muốn nói đến chuyện Thái hậu tuyển tú nữ, Tôn Dật Thiên ngay lúc này, thầm nghĩ muốn cùng Vương Ngự Phong hảo hảo ăn một bữa cơm.




"Uh. . . Nào. . . Hoàng thượng ăn nhiều một chút.. ."




Vội vàng gắp nhiều loại thức ăn khác nhau bỏ vào trong bát Tôn Dật Thiên, như là che giấu hành động mới vừa nãy của mình.




"Hảo. . . Được rồi, Trẫm ổn, Ngự công công sao lại nghĩ đến muốn vào cung phục vụ? Lúc còn nhỏ liền tiến cung sao ?"




Thừa dịp hiện tại không khí tốt đẹp, Tôn Dật Thiên liền mở miệng hỏi chút về thân thế Vương Ngự Phong, bởi vì hắn đã không thể chờ đợi được hiểu thêm về y một chút.




"Hả. . . Này. . ."




Hoàn toàn không nghĩ tới Tôn Dật Thiên sẽ hỏi y việc này, làm cho đầu óc Vương Ngự Phong nhất thời đình trệ, bởi vì y cùng tiểu thúc và phụ thân thật không ngờ đến vấn đề này!




Nhìn Vương Ngự Phong ấp úng hồi lâu nói không nên lời, Tôn Dật Thiên vẻ mặt khó hiểu nhìn y, không biết nguyên nhân gì lại làm cho Ngự Phong nói không nên lời.




"Cái kia. . . Nô tài vốn là. . . Vốn là. . ."




"Vốn là cái gì?"




"Ách. . ."




". . . Nếu như. . . Ngự công công có chuyện gì khó nói! Vậy Trẫm sẽ không miễn cưỡng. . ."




Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng ánh mắt Tôn Dật Thiên lại lộ ra một chút  thất vọng, bởi vì không thể biết thêm tin tức có liên quan đến Vương Ngự Phong.




Thấy trong ánh mắt Tôn Dật Thiên khó giấu nổi vẻ thất vọng, bất chợt y cảm thấy đau lòng.




Không khí tốt đẹp đột nhiên biến chuyển có điểm lạnh lẽo, bởi vì không có người nào nói chuyện.




". . . Được rồi Hoàng thượng, món thịt kho tương này cũng ngon lắm ah! Ngài thử xem. . ."




Muốn phá cỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Vương Ngự Phong vội vàng đứng lên, gắp miếng thịt kho tương vào bát Tôn Dật Thiên.




Vút




". . . Ngự Phong cẩn thận. . ."




Ngay lúc y gắp miếng thịt bỏ trong bát, nhãn thần Tôn Dật Thiên phát hiện ngoài cửa phòng có một bóng đen, lỗ tai linh mẫn nghe được có thanh âm ám khí bắn ra, ra tay giống như lúc sáng, đem Vương Ngự Phong tránh sang một bên, ý định mau tránh ra ,chỉ nghe tiếng mũi tên công kích xé gió bay vào. . .




Có lẽ là bởi vì chỉ nghe đến thanh âm, cho nên không cách nào hữu hiệu tránh được ám khí, y lấy thân chắn lấy mũi tên khỏi Tôn Dật Thiên.




"Đau quá. . ."




Hoàn toàn chuẩn bị không kỹ tình huống lúc này, bên trái bụng đột nhiên truyền đến cảm giác đau như hỏa thiêu, như bị người dùng lưỡi dao sắc bén cắt một đao, Vương Ngự Phong đau đớn  phát ra tiếng kinh hô.




"Ngự Phong. . . Ngươi không sao chứ. . . Duẫn Sâm, có thích khách. . ."




Lỗ tai nghe thấy Vương Ngự Phong đau đớn kêu to trở nên luống cuống, dư quang khóe mắt phiêu đến bóng đen rất nhanh chạy mất, đôi môi nhanh chóng hô to, ánh mắt không quên rất nhanh đánh giá kỹ thương tích Vương Ngự Phong ở nơi nào.




"Đau quá. . . Đau quá. . ."




Tay ôm chặt bụng bên trái, cảm giác hình như có một cỗ nhiệt chui vào mạch máu toàn thân.


 

Cạch.




"Hoàng thượng. . . Có chuyện gì thế. . ."




Vương Duẫn Sâm mới từ thái y viện trở về, nghe được tiếng Tôn Dật Thiên kêu to, vội vàng lao vào ngự thiện phòng.




"Ngự Phong bị thích khách đả thương rồi, nhanh truyền Thái thái y lại đây. . ."




Bây giờ Tôn Dật Thiên, thật đúng là thống hận chính mình vì cái gì đều đuổi thị vệ ngoài cửa đi.




"Tuân lệnh, hạ thần lập tức đi. . ."




"Đau quá. . ."




"Ngự Phong, ngươi có khỏe không! Vết thương sao rồi, nhanh cho ta xem xem. . ."




Nhìn trên trán y không ngừng đổ từng giọt mồ hôi, bộ dáng thống khổ cau mày, làm cho Tôn Dật Thiên nhanh chóng ngăn hai tay Vương Ngự Phong đang ấn chặt vào vết thương  .




"Đáng chết. . . Tiễn đó có độc. . ."




Dùng sức ngăn hai tay y lại, nhìn thấy quần áo bên bụng trái bị tiễn xé rách, một vết thương ước chừng bảy cm, đúng là chảy ra máu màu hơi tím, điều này làm cho Tôn Dật Thiên kinh sợ phát hiện ám khí có độc.




"Nóng quá. . . Đau quá. . ."




Vương Ngự Phong bây giờ, chỉ cảm thấy toàn thân nóng muốn chết, giống như sẽ bị hòa tan, môi tái nhợt, toàn thân không ngừng chảy ra từng đợt mồ hôi mồ hôi nóng.




"Ngươi đừng di chuyển, Trẫm giúp ngươi hấp độc ra. . ."




Vẻ mặt Vương Ngự Phong thống khổ cùng rên rỉ, làm cho hắn không chút nghĩ ngợi liền cúi đầu muốn hút ra máu độc trên người y, lại bị y ngăn cản.




". . . Không được. . . Hoàng thượng. . . Ngươi không thể như vậy. . . Rất nguy hiểm. . ."




Ý thức đã càng ngày càng mơ hồ, nhưng Vương Ngự Phong nghe đến Tôn Dật Thiên giúp y hấp độc ra, vội vàng ngăn cản, bởi vì y sợ hắn không cẩn thận sẽ bị nhiễm độc.




"Trẫm mặc kệ, mạng của ngươi đối với Trẫm vô cùng trọng yếu. . .”

___Hết Chương 9___

Thịt kho tương >''<

Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

GCHĐHĐS - Chương 8


Chương 8

Tiểu An tử vừa bị Hoàng thượng lườm bằng ánh mắt sắc như dao, lại trừng lớn mắt thấy cảnh tượng cực kỳ quỷ dị trước mắt.


                              

Đường đường là Hoàng thượng mà tự nhiên lại tự mình vỗ lưng cho một thái giám, hay là Hoàng thượng hôm nay uống lộn thuốc, hơn nữa. . . Hắn hình như vừa mới nghe được Hoàng thượng gọi thẳng tục danh của Vương Ngự Phong. . .




Còn có vẻ mặt cùng bộ dáng lo lắng của Hoàng thượng, làm cho Tiểu An tử như phát hiện một điều huyền bí của vũ trụ, bị hù dọa thật lâu không dám mở miệng.




"Khụ khụ khụ. . ."




"Nào, uống một ngụm trà thuận khí. . ."




Vội vàng cầm lấy ly trà một bên đưa cho Vương Ngự Phong.




"..."




Chuyện này quá lắm rồi, Hoàng thượng lại tự mình rót trà đưa cho Vương Ngự Phong uống, hai tròng mắt Tiểu An tử càng trừng lớn hơn.




Mà Đương kim Hoàng thượng Tôn Dật Thiên lại mặc kệ hai tròng mắt Tiểu An tử trừng lớn hay trừng nhỏ, hắn chỉ lo lắng tình trạng của Vương Ngự Phong trước mắt.




Còn Vương Duẫn Sâm lại xem chuyện này như không liên quan đến mình, thản nhiên giải quyết phần ăn của bản thân.




"Khụ. . . Cứ càu nhàu ~ hô ~ trời ạ! Thiếu chút nữa là gặp diêm vương báo danh . ."




Vất vả thuận khí, Vương Ngự Phong dùng sức vỗ ngực mình, nói năng một cách khoa trương, làm cho Tôn Dật Thiên nguyên bổn đang rất lo lắng liền nhếch miệng cười.




"Thật là, ăn uống vội vã như vậy để làm chi! Lại chưa có người nào đoạt của ngươi. . ."




"Vậy ah? Rõ ràng là Tiểu An tử đột nhiên bắt ta. . ."




Không chút nghĩ ngợi chu chu miệng phản bác Tôn Dật Thiên, vẻ mặt vô tội đáng yêu, làm cho hắn không nỡ dời tầm mắt.




"..."




Tiểu An tử bị Vương Ngự Phong điểm danh đến làm cả người sợ hãi đến ngây ngốc ở một bên, bởi vì xem tình trạng trước mắt, nếu Vương Ngự Phong nói chuyện không cẩn thận một chút, hắn rất có khả năng chết oan dưới những lời nói vô tâm của y ah!




"Tiểu An tử, ngươi không cần trước mặt Trẫm duy trì bộ dạng nghiêm túc, nơi này chỉ có Trẫm, Vương hộ vệ, ngươi, còn có Ngự Phong, không cần quá câu nệ."




Chú ý tới Tiểu An tử thân thể cứng ngắc đứng ở một bên, Tôn Dật Thiên không phải không biết Tiểu An tử đang sợ cái gì, liền hảo tâm mở miệng trấn an.




"Vâng. . . Nô tài tuân lệnh… Nô tài tuân lệnh… "




Động tác cứng ngắc ngồi trở lại bên cạnh Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên sau khi xác định Ngự Phong không có việc gì cũng trở lại chỗ ngồi.




"Ngươi xem! Chính Hoàng thượng đã nói không cần quá câu nệ, ngươi lại khách khí cái gì hả!"




Vương Ngự Phong tựa hồ là không biết, cho dù Hoàng thượng thật sự nói không cần câu nệ, cũng không ai dám nói năng một cách vô lễ như vậy!




"Nô tài tuân lệnh. . ."




Trưng ra vẻ mặt đáng thương trả lời y, Tiểu An tử nhìn Vương Ngự Phong đang cố gắng ăn các món ngon, thở dài một hơi, xem ra cả hoàng cung, người có dũng khí không để ý hình tượng trước mặt Hoàng thượng ăn nhiều hét lớn như vậy, cũng chỉ có một mình y thôi!




Len lén liếc mắt quan sát Vương Ngự Phong, xem y ăn uống cao hứng như vậy, ngẫm lại chính mình cũng rất đói bụng, Tiểu An tử quyết định lấp đầy bụng trước, chờ ăn xong ngọ thiện, hắn tốt nhất là nên giảng giải cho Ngự Phong một chút lễ nghi cung đình!




Không nghĩ tới Tiểu An tử vừa mới cầm lấy đôi đũa đang hướng tới đĩa rau, Vương Ngự Phong lại làm một chuyện hại người đến đầu khó bảo toàn.




"Tiểu An tử, ngươi sao còn không ăn hả! Nhìn trong bát ngươi cũng trống trơn, nào, ta giúp ngươi gắp chút thức ăn, món này tốt lắm ah! Ngươi mau ăn xem. . ."




"Ách. . . Không được. . . Công công. . . Tiểu An tử. . ."




Căn bản là không kịp phản ứng, trước mắt nhìn thấy khoảng không trong bát được Vương Ngự Phong thay hắn gắp đầy thức ăn, nói thì chậm mà làm thì nhanh, Tiểu An tử ngay lúc chứng kiến trong bát đầy ắp thức ăn, liền cảm giác được phía trước phóng tới một tia nhìn sắc bén, còn giống như ảo giác nghe thấy được mùi khen khét.




Vừa ngẩng đầu lên nhìn. . .




Tiêu rồi, hắn. . . Hắn đang bị phượng nhãn mê người của Hoàng thượng lườm điên cuồng.




Thấy ánh mắt như vậy, vô cùng tàn nhẫn muốn đem Tiểu An tử hắn đi lột da, hủy cốt.




Thật đáng thương! Tiểu An tử hắn vốn là oan uổng mà!




Cũng không phải hắn nhờ Ngự công công gắp rau, việc này đang rất tốt, hắn đang cảm thấy may mắn chính mình có thể có cơ hội cùng Hoàng thượng ngồi cùng bàn dùng bữa, vốn đang nghĩ muốn kể cho các tiểu thái giám, cung nữ về việc huyền diệu này, bây giờ hắn chỉ hy vọng mình có thể bình an ra khỏi căn phòng này!




"Nhìn trên người ngươi không mấy ký thịt, ta giúp ngươi gắp chút thịt, mau ăn đi!"




". . . Ngự. . . Ngự công công. . ." Ngự công công, ngài không nên lại gắp rau cho nô tài! Nô tài chắc sẽ bị ngài hại đến mất mạng ah ~~~




Không ngừng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Vương Ngự Phong, nội tâm cũng lớn tiếng hò hét theo.




Bởi vì phía trước là ánh mắt Tôn Dật Thiên, ánh mắt hung ác tùy theo Vương Ngự Phong vì hắn gắp thức ăn càng nhiều mà càng đáng sợ.




"Sao vậy? Thức ăn không ngon ah? Hay là ngươi bụng đau hả? Nhìn vẻ mặt ngươi hình như rất không thoải mái. . ."




Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tiểu An tử, Vương Ngự Phong ngây thơ tưởng rằng, Tiểu An tử là bởi vì theo y cả một buổi sáng ở trong phòng xem tư liệu mà không thoải mái.




Hảo tâm buông bát trong tay, tay muốn chạm vào trán Tiểu An tử, nhưng Tiểu An tử lại bị hù dọa vội vàng tránh cánh tay Vương Ngự Phong, khẩn trương nói:




"Không không không không. . . Nô tài vẫn ổn. . . Nô tài vẫn ổn. . ."




". . . Oh! Vậy mau ăn đi!"




"Hả. . . Này. . ."




Bây giờ thì Tiểu An tử thật là lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan!




Không ăn, sợ Vương Ngự Phong càng thêm vô ý làm những chuyện tăng thêm nguy cơ khiến hắn bị giết.




Ăn, lại sợ ánh mắt giết người phía trước của Hoàng thượng, mặc dù ánh mắt sẽ không giết người thật, nhưng chắc sẽ khiến cuộc sống sau này của hắn gặp khó khăn.




"Tiểu An tử mau ăn đi! Không nên uổng phí tâm ý Ngự công công!"




Lạnh lùng mở miệng nói, mà không ai phát hiện khẩu khí băng lãnh của Tôn Dật Thiên, chỉ có Vương Ngự Phong.




"Ngươi xem, Hoàng thượng cũng bảo ngươi ăn, ngươi không ăn ta cũng không ăn ah!"




"Cái gì! Vậy sao có thể được! Nô tài ăn, nô tài ăn. . ."




Bị Vương Ngự Phong dọa, Tiểu An tử vội vàng bỏ vài miếng thức ăn vào miệng, chỉ cầu Vương Ngự Phong không nên quá vô tâm làm hắn bị ai đó trừng mắt nhìn lần nữa.




Chứng kiến Tiểu An tử ăn, Vương Ngự Phong liền hài lòng xoay người tiếp tục ăn cơm, thấy Vương Duẫn Sâm từ đầu tới đuôi cũng chỉ ăn rau, quên mất y bây giờ đang ở trong hoàng cung không phải ở nhà, gắp một miếng gà bỏ vào bát Duẫn Sâm:




"Vương hộ vệ, ngài sao chỉ ăn rau vậy? Như vậy không đủ dinh dưỡng đâu! Bảo vệ Hoàng thượng là chức trách của ngài! Nếu thể lực không tốt, vậy sao có thể bảo vệ tốt Hoàng thượng đây! Ăn nhiều thịt một chút sẽ tốt hơn. . ."




". . . Phốc. . . Cái gì! Không. . . Không cần đâu. . . Đa tạ ý tốt của Ngự công công. . . Hạ thần hôm nay ăn chay. . ."




Vội vàng đem bát của mình ra xa, giờ phút này Vương Duẫn Sâm cảm nhận được tình cảnh bi thảm mới vừa rồi của Tiểu An tử.




Bởi vì ánh mắt giết người của Tôn Dật Thiên, lúc này đang dừng trên người Vương Duẫn Sâm. . .




"Như vậy ah! Được rồi! Vậy ta ăn. . ."




Ngây thơ tưởng rằng Vương Duẫn Sâm thật sự hôm nay ăn chay, Vương Ngự Phong liền bỏ miếng thịt vào bát của mình, từ từ ăn từng miếng nhỏ.




Tôn Dật Thiên vừa mới vô cớ ăn hai thùng dấm chua, mặc dù biết Vương Duẫn Sâm và Tiểu An tử vô tội, nhưng vẫn là không cách nào dẹp được tâm lý ghen tuông trong đầu hắn.




Ai bảo Vương Ngự Phong chỉ chú ý tới Vương Duẫn Sâm và Tiểu An tử, nhưng lại không chú ý tới hắn cũng đang không ăn cái gì đây!




Không biết vốn là nghe được tâm trạng oán giận của Tôn Dật Thiên, hay là lão thiên gia ngại bọn họ ăn cơm quá an tĩnh, Vương Ngự Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Dật Thiên vừa không nhúc nhích, bát cũng trống trơn, liền gắp miếng gà lên hỏi:




". . . Hoàng thượng, ngài không đói sao? Thứ này ăn cũng tốt lắm ah!"




"Trẫm đột nhiên không muốn ăn cái gì. . ."




Tôn Dật Thiên tức giận nói, vừa mới ăn hai thùng dấm chua đủ để hắn no rồi, còn đâu tâm trạng ăn uống nữa!




"Vậy sao được! Hoàng thượng nhật lý vạn ky (*), ăn bữa cơm cũng không thể ăn ít như thế!"




(*): đã chú thích ở chương 3 >///<




Mặt nhăn nhó, đem vẻ mặt lo lắng nhìn Tôn Dật Thiên, làm cho hắn nguyên bổn tâm tình chua xót dần dần biến mất.




". . . Nhưng mà Trẫm. . . Cũng không biết muốn ăn cái gì đây?"




"Vậy ăn cái này đi! Khổ qua rất dinh dưỡng ah!"




Tự động gắp một miếng khổ qua bỏ vào trong bát Tôn Dật Thiên, không nghĩ tới hành động như vậy lại làm cho Vương Duẫn Sâm rất không hình tượng phun cơm ra.




"Phốc... Khụ khụ khụ khụ. . ."




"Vương hộ vệ? Ngài không sao chứ?"




Thấy Vương Duẫn Sâm phun cơm ra, Vương Ngự Phong tưởng rằng hắn vốn là ăn quá mau, liền quan tâm hỏi.




"Khụ. . . Ha ha. . . Không có việc gì. . . Khụ. . . Không có việc gì. . ."




Không nhịn được, vừa cười vừa thuận khí, nhìn Vương Ngự Phong hơi nhíu mày, không biết Vương Duẫn Sâm giờ phút này vì sao có bộ dáng dở khóc dở cười, hoàn toàn quên sau khi y gắp khổ qua cho Tôn Dật Thiên, sắc mặt Hoàng thượng liền tươi tỉnh lại .

 (Tiểu Thiên~~~ hạnh phúc của anh chỉ đơn giản za thôy sao?~ *cười gian* >////<)




Nguyên lai, Tôn Dật Thiên không thích khổ qua, không nghĩ tới thật vất vả Vương Ngự Phong mới chú ý tới hắn, nhưng lại gắp cho hắn món này, cũng khó trách Vương Duẫn Sâm không nhịn được cười phun cả cơm ra.




"..."




Sau khi bất mãn trừng mắt nhìn Vương Duẫn Sâm một cái, chuyển sang nhìn chằm chằm miếng khổ qua trong bát, trong trí nhớ hắn lúc nhỏ, khổ qua mùi vị rất khó ăn, Tôn Dật Thiên đến bây giờ cũng không quên được, hết lần này tới lần khác Vương Ngự Phong gắp cho hắn, hại hắn lần này ăn thì không được, không ăn cũng không phải.




"Oh! Hoàng thượng, ngài sao còn không ăn hả?"




"Ta. . ."




"Như vậy không được ah! Hoàng thượng sao lại có thể kiêng ăn! Lại đây, nhanh lên một chút! Khổ qua này ngon lắm ah. . ."




Nhìn ra sắc mặt xanh xao của Tôn Dật Thiên là bởi vì kiêng ăn, Vương Ngự Phong liền đứng dậy đi tới bên người hắn, gắp miếng khổ qua, đưa tới trước mặt Tôn Dật Thiên, định tự mình bắt Tôn Dật Thiên ăn cái món mà hắn ghét nhất này.




Song động tác của Vương Ngự Phong giờ phút này, lại đưa tới hai loại tâm tình bất đồng, chỉ thấy Tiểu An tử vốn là khó mà tin được nhìn y, thử nghĩ ai dám lớn mật như vậy? Hành vi của Vương Ngự Phong, căn bản là không xem Hoàng thượng là Hoàng thượng, có thể nói là xem Hoàng thượng như bằng hữu thân thiết rồi.




Tiểu An tử lo lắng hành vi của y hôm nay truyền tới tai Thái hậu hoặc những đại quan lòng dạ hẹp hòi, sẽ gặp phải phiền toái.




Mà mặt khác Vương Duẫn Sâm, đang chờ xem phản ứng của Tôn Dật Thiên trước tình huống lưỡng nan này.




"Này. . .”

___Hết Chương 8___

Một số hình ảnh món ăn đây~~ >''< vì chỉ nói sơ qua nên taz cũng hok bik chính xác là món ji~ các nàng thứ lỗi~ chỉ là thấy cái nào dc thì qăng lên cho các nàng xem qa thôy *cúi đầu*



ps: Nhớ còm men cho bọn ta có động lực nha~~~*vẫy khăn*